CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 69

không sao. Tốt nghiệp rồi tính sau. Để bác nghĩ cách”.

Tân Thần khi ấy đang dùng cơm ở nhà bác, cô không giải thích cũng

chẳng nói gì, gương mặt gầy guộc vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt cố hữu.

Hôm đó Tân Thần từ nhà bác về, mở cửa nhà mình thấy hoang lạnh

tiêu điều, bỗng lần đầu tự hỏi: Mình đã ở đây bao lâu rồi? Và sẽ ở trong bao
lâu nữa?

Về sau câu hỏi đó cứ xoay vần mãi trong đầu cô. Nhưng cô không

những ở lại, mà sau khi kiếm được chút tiền còn sửa sang lại nhà cửa, rồi
bắt đầu trồng hoa. Sự khởi đầu ấy khiến bác cô gật đầu tán thành - Tân
Khai Minh xưa nay vẫn tin “Hữu hằng sản giả hữu hằng tâm”, cảm thấy cô
bé này cuối cùng cũng không bị cậu em trai rong chơi của ông di truyền,
lần này xem như đã ổn định rồi.

Chỉ bản thân Tân Thần biết, tất cả những gì cô làm chẳng qua là để dỗ

dành mình an lành một chút mà thôi. Căn nhà này để lại quá nhiều hồi ức,
không sửa sang và thay đổi hoàn toàn thì cô chẳng thể ở lại.

Tân Thần bận làm việc đến nỗi thức đêm suốt mấy hôm liền. Cô nằm

trên ghế xếp, mơ màng thiếp đi, và gặp một giấc mơ rối loạn. Di động đang
reo, cô vô thức bấm nút nghe, là một khách hàng gọi đến dặn dò cách sửa
các chi tiết trong mẫu thiết kế. Cô ậm ừ đáp lại rồi nhờ anh ta gửi một bản
dự bị vào hộp thư. Khách tưởng cô kỹ lưỡng, mà chỉ riêng cô biết mình vẫn
đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, không thể nghe gì nổi.

Đặt chế độ im lặng và ném điện thoại sng một bên, cô ngủ tiếp, cho

đến khi chuông cửa reo vang đánh thức cô dậy lần nữa. Từng hồi chuông từ
xa vời mờ nhạt dần trở nên lanh lảnh rõ ràng, kiên nhẫn vang lên, nhưng cô
lại không thể nhúc nhích, chỉ thấy thở khó nhọc, toàn thân mềm nhũn, mất
đi khả năng kiểm soát cơ thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.