CON ĐƯỜNG THÀNH ĐẠT CỦA PHỤ NỮ KHÔNG PHẢI Ở NƠI BẠN BẮT ĐẦU MÀ LÀ Ở NƠI BẠN KẾT THÚC - Trang 22

buồn bã bảo tôi là: “Gillian, cha con đã về với Chúa.”

Cơn ác mộng bắt đầu

Đám tang là thời gian gay go cho mẹ tôi và gia đình chúng tôi. Sau

khi tham dự nghi thức mai táng, tất cả chúng tôi trở về nhà, nơi tôi
tình cờ nghe được một số thân nhân nói về công việc làm ăn của
cha tôi thật là chuyện đáng tiếc. Sau khi mọi người ra về, chú tôi
còn ở lại nói chuyện với mẹ tôi. Cha tôi đã làm thay đổi di chúc của
ông và gạt mẹ tôi ra khỏi di chúc đó. Nhưng quan trọng hơn nữa, công
việc làm ăn của cha tôi không đủ để trả hết nợ. Ngoài tất cả những
khó khăn khác của bà, mẹ tôi phải lo trả nợ cho công việc làm ăn của
cha tôi. Làm cho chúng tôi cảm thấy như vẫn còn đang sống với tật
nghiện rượu của cha tôi và các hậu quả của nó.

Mẹ tôi chỉ còn lại duy nhất căn nhà mà bà và cha tôi đã được cho

vào ngày cưới. Bà đã bị tàn tật và còn lại một thân một mình chăm sóc
sáu đứa con, nguồn thu nhập duy nhất của bà là lương hưu của một
quả phụ mỗi tuần được 85 đô la. Chúng tôi cũng nhận ra được là một
số bạn không còn muốn kết bạn với chúng tôi nữa. Trong đôi mắt
của cộng đồng ấy, chúng tôi đã bị ruồng bỏ. Tôi thường vô tình
nghe được bọn trẻ ở trường học nói với nhau về cha tôi đã để cho
chúng tôi không còn đồng xu dính túi như thế nào.

Không bao giờ bỏ cuộc

Trong thời gian này, cuộc sống của chúng tôi thay đổi hoàn toàn.

Sống dựa vào đồng lương hưu của một quả phụ với một gia đình bảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.