Đài Phù Vân trong bóng đêm, mịt mờ, như thật như ảo, cô độc chiếm
lĩnh khoảng bầu trời đêm này.
Trên ghế đá của đài ngắm cảnh xếp thành vòng, có một người ngồi.
Vị trí chính giữa, cô nghiêng người, ngồi xếp bằng, khuỷu tay phải
chống lên hàng rào của đài ngắm cảnh, mặt hướng về phía dãy núi.
Hạ Xuyên giẫm lên lá rụng, sột soạt, cô cũng không có động tĩnh.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, ở giữa cách khoảng cách của hai người,
móc hộp thuốc lá ra, đưa cho cô một điếu: “Hửm?”
Tưởng Tốn động đậy.
Trước tiên cô cúi đầu nhìn điếu thuốc một cái, sau đó nhìn mặt Hạ
Xuyên, ánh mắt có sự ngơ ngác trong thoáng chốc.
Lúc này Hạ Xuyên mới phát hiện, ban nãy rất có thể cô đang ngủ.
Hạ Xuyên lắc điếu thuốc một cái, Tưởng Tốn lắc đầu: “Không cần.”
Hạ Xuyên ngậm thuốc trong miệng mình, nhưng cũng không châm.
Anh ngồi, một chân đạp lên ghế đá, khuỷu tay chống đầu gối, lười
biếng dựa vào hàng rào, cười: “Sao, không lấy tiền về nên muốn nhảy vực
à?”
Tưởng Tốn nói: “Mạng tôi đáng chút đó à?”
“Vậy ngồi đây làm gì?”
Tưởng Tốn nói: “Nghe.”
“Hửm?” Hạ Xuyên không hiểu.