CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 136

Tưởng Tốn nói: “Cô họ Tôn, đừng kết họ hàng với tôi.”

“Nếu cô dám đụng đến tôi, cô không có lỗi với mẹ tôi sao! Nói thế nào

thì mẹ tôi cũng từng làm cô của cô hai năm!”

Tưởng Tốn nói: “Yên tâm, tôi sẽ không đối xử với cô như đối với chị

hai cô, cũng sẽ không đụng đến một ngón tay của cô! Tôi nể mặt mẹ cô cho
cô mặt mũi, chỉ xem cô có muốn hay không thôi.” Cô cho Tôn Hoài Mẫn
cơ hội cuối cùng, “Giao tiền ra đây.”

Tôn Hoài Mẫn vừa sợ vừa tức la to: “Tôi không lấy tiền của cô, không

lấy gì cả!”

“Ầm” một tiếng, Tưởng Tốn đẩy cô ta vào trong xe, đóng cửa xe, sải

bước ngồi vào ghế lái, lập tức khởi động xe. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy
mắt, xe lao đi.

A Sùng chớp mắt: “Cô ấy bỏ chúng ta lại?”

Hạ Xuyên nói: “Mang ghế tới đây, ngồi hóng gió với cậu một lát.”

Không ai biết Tưởng Tốn đi làm gì, hai người dứt khoát chờ tại chỗ.

A Sùng nói: “Cô ấy cũng không có đạo đức nghề nghiệp quá đi, nói

thế nào thì chúng ta cũng là khách hàng của cô ấy mà. À, đúng rồi, không
phải nói đi đến nhà trưởng thôn sao? Hỏi ra được gì rồi?”

“Không có.”

“Không có gì hết? Không phải nói Vương Vân Sơn sinh ở đây, còn

từng về một lần sao?”

“Ông ta không phải người nổi tiếng gì, ai mà nhớ ông ta chứ?”

Hạ Xuyên nhớ tới thu hoạch trưa nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.