CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 135

Hạ Xuyên cười cười: “Có khó coi hay không thì liên quan gì đến

cậu?”

Bên kia giọng Tưởng Tốn bình thản: “Tôi trơ trẽn, tôi trơ trẽn bằng cô

sao?”

Đôi mắt Tôn Hoài Mẫn đỏ bừng: “Cô chẳng qua chỉ là đứa ngủ với bất

kì ai, còn làm như mình là liệt nữ trong trắng gì đó lắm vậy. Những người
xem mặt cô đều kinh tởm cô!”

Tưởng Tốn nói: “Ngược lại cô tìm giúp tôi một người ba mươi bảy

tuổi để ý tôi? Tôi không nói nhảm với cô, lấy tiền ra đây.”

“Sao, bị tôi nói trúng rồi nên không dám để tôi nói tiếp à? Há miệng

ngậm miệng là tiền, cô quả nhiên là loại như bố cô! Loại phụ nữ như cô có
gì hay ho chứ, Từ Kính Tùng mù mới thích cô. Chi bằng cô ra cái giá, ngủ
với anh ta một đêm, muốn bao nhiêu sẽ cho cô bấy nhiêu!”

Tưởng Tốn hỏi: “Cô ngủ cùng một đêm, lấy bao nhiêu?”

Tôn Hoài Mẫn sững sờ, đỏ mặt tía tai la to: “Con đ* ——”

“Tôi đ* thua cô!” Tưởng Tốn áp sát cô ta: “Có giao ra đây không?”

Hai người gần nhau, lúc này Tôn Hoài Mẫn mới thấy rõ sắc mặt cô,

âm trầm u ám, giống như mây đen ùn ùn chiều nay.

Cô ta giận không kềm được, nhưng vẫn sợ như ngày hôm qua, lùi ra

sau mấy bước, nói: “Tôi không biết gì cả, không có lấy gì cả!”

Tưởng Tốn hết kiên nhẫn, lôi cô ta về phía xe.

Tôn Hoài Mẫn la to: “Cô muốn làm gì, cô buông tôi ra!” Cô ta nhớ tới

dáng vẻ lúc Tưởng Tốn lái xe đụng cô ta, hoảng sợ nói: “Chị… chị muốn
làm gì!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.