CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 144

Thám hiểm? Tưởng Tốn không biết nói gì cho phải, cô rõ ràng đã

nhắc nhở cô ấy.

Khoảng thời gian này giấc ngủ của Tưởng Tốn vô cùng nông, đêm nay

cũng vậy.

Sáng sớm thức dậy, đầu cô trống rỗng trong chốc lát, ngây người một

lúc mới xuống giường mang dép, rửa mặt bằng nước lạnh, sau khi thay
quần áo mới kéo rèm cửa sổ.

Vừa kéo ra mới phát hiện thế giới đã thay hình đổi dạng.

Màu trắng khắp núi, không có màu sắc dư thừa, không có một chút tạp

chất, lên lên xuống xuống liên tục, hạt tuyết hòa lẫn trong gió, không thể
nhìn thấy bờ bến.

Cô tựa như bỗng nhiên xông vào một thế giới băng tuyết, mong chờ ba

con nai kéo xe trượt tuyết chạy tới từ phương xa.

Tưởng Tốn hít thở không khí trong lành một chút, chạy vào trong

phòng, cởi quần áo trên người, lấy một chiếc áo phao lông màu trắng trong
tủ quần áo ra thay, rồi cởi mảnh vải đen mỏng trên chiếc áo phao lông màu
đen xuống, xếp bỏ vào trong ngăn khóa kéo túi xách.

Tuyết dày tích tụ trên mặt đất, nhánh cây ven đường cũng đã khoác

một lớp sương trắng, bông tuyết đầy kín trời đất, tựa như muốn bao phủ
ngọn núi này.

Đến ngoài biệt thự, Tưởng Tốn nhấn còi mấy cái. Không bao lâu, xa

xa nhìn thấy một cái đầu chui ra khỏi cửa sổ lầu hai, kêu: “Cô Tưởng, cô
sang đây trước đi!”

Tưởng Tốn quay cửa kính xe xuống, vừa vặn thấy A Sùng đứng sau

cửa sổ, trùm chăn bông vẫy tay với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.