CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 158

Hạ Xuyên ăn một miếng củ năng: “Sao còn chưa chết?”

A Sùng nói: “Tôi chết rồi thì cậu có thể chơi bời vui vẻ à?” Anh ta hừ

một tiếng, “Ban nãy sau cửa sổ tôi đã thấy hết rồi.”

“Thiên lý nhãn của cậu à?”

“Đừng tưởng hai người trốn trong rừng là có thể giấu tôi.”

“Vậy cậu nhìn thấy gì rồi?”

“Nhìn thấy cậu đi theo sau mông người ta, ngây người trong đó hơn

nửa tiếng.” Liếc anh một cái, “Đã làm gì đó?”

Hạ Xuyên cười: “Nửa tiếng thì làm được gì?”

A Sùng hỏi: “Vậy cậu cần bao lâu?”

Hạ Xuyên lạnh lẽo nhìn anh ta một cái.

A Sùng siết chặt chăn, nhảy dựng lên chạy vào bếp: “Cô Tưởng, có

cần tôi giúp một tay không, tôi vo gạo nhé!”

Một bữa cơm, hai dĩa thức ăn, Tưởng Tốn nhìn hai người họ ăn.

Hạ Xuyên và A Sùng đều không kén chọn, thứ có thể ăn được là họ ăn

được. Ăn món không ngon nhất, một dĩa rau cũng có thể ăn như hổ đói,
huống chi tay nghề của Tưởng Tốn không tệ, măng xào rất ngon miệng.

Cơm nước xong, tuyết rơi nhỏ dần. A Sùng sợ lạnh, mặc hai cái áo

len, không có khăn choàng, cổ rụt hết vào trong áo. Hạ Xuyên vẫn ăn mặc
bình thường.

Hạ Xuyên hỏi: “Linh Tuyền có xa lắm không?”

Tưởng Tốn nói: “Không xa lắm, đến bên đó phải đi bộ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.