CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 157

Củ năng gọt xong hết, hình dạng cũng không đẹp đẽ gì, lồi lồi lõm

lõm, còn dính ít vỏ, vỏ đầu đuôi có chỗ dùng dao gọt, có chỗ vẫn còn.

Hạ Xuyên nói: “Ấm rồi?”

Tưởng Tốn nói: “Ừm.”

“Vậy đi nấu cơm đi.”

Tưởng Tốn nhanh nhẹn đứng lên, liếc nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Hôm

nay không biết tuyết nhỏ lại khi nào.” Chi bằng giải tán sớm một chút, cũng
đừng bắt bẻ một bữa cơm không có đồ ăn phù hợp gì.

Hạ Xuyên nói: “Vậy thì chờ thôi, có nhiều thời gian mà.” Dù sao thì

cô cũng không đi được.

Tưởng Tốn đi sang cầm lấy măng mùa đông.

Hạ Xuyên đưa dĩa đựng củ năng cho cô: “Cũng xào cái này luôn đi.”

Tưởng Tốn nói: “Anh rất cố chấp với cái này.”

Hạ Xuyên cười nói: “Xào cho ngon đấy.”

Biệt thự có người kinh doanh, bác gái trong biệt thự trước đây để lại

một bao gạo, trong tủ chén gia vị cũng đầy đủ, chén nồi muôi chậu thì càng
không cần phải nói, chẳng qua là không có thức ăn khác, chỉ có bốn búp
măng mùa đông.

Tưởng Tốn vo gạo, xào một dĩa măng.

A Sùng bị mùi thơm dụ dỗ xuống, trùm chăn bông chạy đến phòng

khách, nghe thấy tiếng xào thức ăn trong bếp, ngã xuống sofa nói: “Đói
chết tôi rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.