Hạ Xuyên hỏi: “Cô biết người đàn ông này?”
Tưởng Tốn nói: “Ừ, anh ta ở khách sạn Lệ Nhân.”
“Gọi điện thoại hỏi anh ta có ở đó không thử xem.”
Tưởng Tốn gọi điện thoại hỏi, Từ Kính Tùng không có ở đó.
Hạ Xuyên nói: “Không có giày nên chắc không đi được bao xa đâu.”
Hai người đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Tốn đã đưa khăn choàng cho Vương Tiêu nên cổ lạnh ngắt. Cô
trùm nón áo phao lông tụt xuống lên đầu lần nữa, kéo hết dây kéo lên.
Hạ Xuyên bước dài, đi mấy bước phát hiện người phía sau không theo
kịp, quay đầu lại tìm một cái mới phát hiện Tưởng Tốn đã trùm mình thành
một quả cầu tuyết, cả khuôn mặt bị bao hết lại, chỉ lộ ra ngũ quan, trông rất
thú vị.
Tưởng Tốn nói: “Đi đi.”
Hạ Xuyên cười, tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Tốn tìm dọc theo bụi cây bên kia, phía dưới là một dốc núi khá
bằng phẳng. Cô thò đầu, tìm cẩn thận, kêu tên “Từ Kính Tùng”, bóng lưng
trắng như tuyết.
Hạ Xuyên nghe mấy lần, cảm thấy quen tai.
Anh rớt lại sau mấy bước, muốn hút điếu thuốc, tay vừa sờ tới hộp
thuốc lá thì đột nhiên nghe thấy Tưởng Tốn kêu: “Bên kia có người!”
Hạ Xuyên đi tới theo. Dưới bụi cây gần dốc, quả nhiên có một người
đang nằm, hông vừa vặn mắc kẹt trên một thân cây, xung quanh cỏ dại um