CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 20

Vương Tiêu rất phấn khích: “Rốt cuộc đến rồi, không ngờ cũng nhanh

thật đấy.” Nhưng sự phấn khích này không kéo dài bao lâu.

Qua chân núi, đi lên chính là đường đồi núi. Lúc đầu đường vẫn coi

như rộng rãi, xe tới xe đi rất bình thường. Dần dần, mặt đường hẹp lại,
đường dốc đứng ngoằn ngoèo, khúc cua lại gấp, mới quẹo một lần mà sắc
mặt mấy người trên xe đã khá xấu, chỉ có A Sùng và Hạ Xuyên là vô cùng
bình tĩnh.

Vương Tiêu lo lắng: “Sao đường này hẹp đến thế vậy, hơn nữa còn

quá dốc, phía trên cũng vậy sao?”

Tưởng Tốn nói: “Đi lên đều vậy cả.”

Mấy người khác dặn Tưởng Tốn lái chậm một chút.

Trông từ cửa sổ xe ra ngoài, có thể nhìn thấy dãy núi trùng điệp, bông

tuyết rơi xuống, nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Một khoảng xanh biếc,
rìa ngoài quốc lộ sâu không thấy đáy, xe sơ ý một chút là sẽ rơi tan xương
nát thịt. Quẹo thêm một khúc cua gấp, xe dừng lại.

Đằng trước kẹt xe.

Mấy chiếc xe riêng chặn chỗ đó, có nam lẫn nữ la nói lớn tiếng.

Tưởng Tốn hạ cửa kính xe xuống, tiếng theo gió truyền đến.

“Cứ lái lên như vậy đi. Mọi người đều lái vậy cả, không sao đâu!”

“Không được, đường này dốc quá, hai khúc cua đằng trước tôi đã run

lập cập rồi. Tôi mới hỏi thăm, phía trên toàn là khúc cua gấp, tôi lái không
được!”

“Tôi cũng không dám lái đâu. Cần gạt nước của tôi hỏng cả rồi, không

thấy rõ đường nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.