CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 243

Mọi người đều giữ cô lại, ngay cả A Sùng cũng nói đôi câu, chỉ có Hạ

Xuyên là không lên tiếng. Anh thỉnh thoảng nhìn Tưởng Tốn, như cười như
không, lại đưa tầm mắt vào ngực cô, giống như có thể xuyên qua quần áo
của cô thấy gì đó.

Lửa lại cháy bùng lên.

Tưởng Tốn ở lại ăn cơm.

Quán cơm không kinh doanh, còn hai ngày là giao thừa nên họ cũng

không định khai trương nữa.

Thân thể Vương Tiêu khôi phục khá tốt. Cô ấy cũng không nhắc tới

chuyện ở núi Minh Hà, trò chuyện mấy câu hỏi A Sùng: “Các anh định đi
Mộc Khách sao?”

A Sùng nói: “Đúng vậy.”

“Không cần về nhà đón Tết ư?”

“Du lịch đón Tết cũng khá hay mà!”

Vương Tiêu hâm mộ: “Em cũng muốn đi chơi khắp nơi, đáng tiếc là

chân em bây giờ không được” Lại hỏi Tưởng Tốn, “Chị Tưởng, chị thì
sao?”

Tưởng Tốn hỏi: “Tôi cái gì?”

Vương Tiêu ít nhiều cũng biết chút chuyện trong nhà Tưởng Tốn. Cái

lần ông già Tưởng ầm ĩ ở khách sạn Lệ Nhân, lúc đó bố mẹ cô đã nghe
người khác kể lại.

Mẹ Tưởng Tốn đã qua đời, trong nhà lại không có người khác, chị ấy

đón Tết thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.