CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 260

Quả nhiên, hai người đó đến giữa cầu thì không đi nữa. A Sùng nâng

cánh tay Vương Tiêu, chỉ mặt sông nói gì đó với cô ấy. Mặt Vương Tiêu
tươi như hoa đáp lại, không liếc Hạ Xuyên lấy một cái.

Cô ấy cũng không có nguyên tắc quá đi…

Tưởng Tốn chờ không nhúc nhích.

Bên cạnh bãi sông có người phụ nữ đang giặt ra trải giường, hắt nước

một cách thuần thục, vỗ chăn, bọt xà phòng chảy xuống theo nước, dần dần
không còn bóng dáng. Hạ Xuyên dựa vào một thân cây, tầm mắt nhìn về
phía xa xa, bóng lá cây loang lổ rơi trên khuôn mặt anh.

Tưởng Tốn liếc anh một cái.

Ngây ngốc chờ ở đây như người đần, cô xoay người tự đi dạo.

Bên bờ là một loạt cửa hàng. Có một đoàn du lịch nhỏ vừa khéo đi đến

đây, mười khách du lịch, một hướng dẫn viên. Hướng dẫn viên nói: “Kiến
trúc nơi đây đều là phong cách cuối đời nhà Thanh. Đằng trước chính là
nhà thờ tổ tiên nhà họ Lý. Trước đây con đường này náo nhiệt nhất, cửa
hàng hoa, hiệu thuốc, cửa hàng đồ sứ, tiệm may, còn có cửa hàng bán
shisha (1), đều ở cả đây. À, còn có phường rượu và phường kẹo. Kẹo râu
rồng (2) phường kẹo nhà họ Lưu làm rất đặc biệt, mọi người có thể mua
một ít nếm thử.”

(1) Shisha là một thiết bị có một hoặc nhiều thân (thường làm bằng

thủy tinh) dùng để hút thuốc lá, trong đó khói được lọc và làm lạnh bằng
cách đi qua nước.

(2) Kẹo râu rồng:

Tưởng Tốn đi vào theo, liếc mắt liền nhìn thấy bảng kẹo râu rồng trên

quầy. Viên kẹo trắng, sợi mảnh, một phần mười viên, đựng trong hộp nhựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.