“Chạy mấy năm rồi?”
“Hai năm.”
Hạ Xuyên nhớ A Sùng hỏi thăm qua người ở khách sạn Lệ Nhân,
Tưởng Tốn đã về hai năm.
Anh không hỏi hai năm trước cô làm gì.
“Tiệm tạp hóa kia của cô thì sao?”
Tưởng Tốn nói: “Mẹ tôi mở.”
Hạ Xuyên không hỏi nữa.
Sâu ngủ của Tưởng Tốn bị đuổi chạy mất, cô thuận miệng nói: “Phóng
viên Cao kia không giống người cùng đường với anh.”
Hạ Xuyên nhìn cô một cái: “Không giống cùng đường với tôi? Người
như thế nào thì giống cùng đường với tôi?”
Tưởng Tốn nói: “Tôi đang tìm chuyện để nói.”
Hạ Xuyên cười: “Mệt rồi à?” Anh nhìn đường phía trước, thờ ơ nói,
“Hồi đó tôi mới khoảng hai mươi tuổi, anh ấy đã làm phóng viên hơn mười
năm rồi.” Hai người đương nhiên không phải người cùng đường.
A Sùng ngủ đằng sau, hai người ở đằng trước nói chuyện đều đều.
Người phía sau tỉnh ngủ thì trời đã tối.
A Sùng khàn giọng: “Sao trễ thế này rồi?”
Tưởng Tốn hỏi: “Các anh nghĩ kĩ, nghĩ qua đêm ở đâu, ra khỏi đường
cao tốc hay ở trạm dừng chân?”
A Sùng hỏi: “Trạm dừng chân có khách sạn à?”