CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 279

“Chạy mấy năm rồi?”

“Hai năm.”

Hạ Xuyên nhớ A Sùng hỏi thăm qua người ở khách sạn Lệ Nhân,

Tưởng Tốn đã về hai năm.

Anh không hỏi hai năm trước cô làm gì.

“Tiệm tạp hóa kia của cô thì sao?”

Tưởng Tốn nói: “Mẹ tôi mở.”

Hạ Xuyên không hỏi nữa.

Sâu ngủ của Tưởng Tốn bị đuổi chạy mất, cô thuận miệng nói: “Phóng

viên Cao kia không giống người cùng đường với anh.”

Hạ Xuyên nhìn cô một cái: “Không giống cùng đường với tôi? Người

như thế nào thì giống cùng đường với tôi?”

Tưởng Tốn nói: “Tôi đang tìm chuyện để nói.”

Hạ Xuyên cười: “Mệt rồi à?” Anh nhìn đường phía trước, thờ ơ nói,

“Hồi đó tôi mới khoảng hai mươi tuổi, anh ấy đã làm phóng viên hơn mười
năm rồi.” Hai người đương nhiên không phải người cùng đường.

A Sùng ngủ đằng sau, hai người ở đằng trước nói chuyện đều đều.

Người phía sau tỉnh ngủ thì trời đã tối.

A Sùng khàn giọng: “Sao trễ thế này rồi?”

Tưởng Tốn hỏi: “Các anh nghĩ kĩ, nghĩ qua đêm ở đâu, ra khỏi đường

cao tốc hay ở trạm dừng chân?”

A Sùng hỏi: “Trạm dừng chân có khách sạn à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.