CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 36

Một ngày gần kết thúc, Tưởng Tốn đưa A Sùng về biệt thự. Sau khi

trở về cô tắm một cái, ôm tiền nằm trên giường, đếm qua từng tờ một.

Cô có phòng của mình ở khách sạn Lệ Nhân. Diện tích phòng không

lớn, cùng tầng với nhân viên khách sạn, được cái là một phòng riêng, bên
ngoài có một ban công rộng, phong cảnh tuyệt đẹp.

Đếm tiền mệt, cô vẫn không ngủ được. Tối mùa đông, nhiệt độ trên

núi cực thấp, máy điều hòa trong phòng cô bị hỏng, trong tay chỉ có thể ôm
một ly nước ủ ấm. Ở một lát, cô dứt khoát khoác chiếc áo len, xách mía, ra
ngoài tìm người giải sầu.

Nhân viên tụ tập tán gẫu trong vườn hoa ngoài trời, bên cạnh đốt một

đống lửa, nhìn thấy Tưởng Tốn, vội gọi cô sang, hỏi chuyện nhà cô: “Chị
cứ nói sao hơn nửa tháng em cũng không tới đây, thì ra mẹ em…”

Tưởng Tốn cười: “Chuyện sớm muộn thôi, không có gì đâu.”

Một nhân viên khác lấy một bao đỏ ra: “Đây là chút tấm lòng của mọi

người bọn chị.”

Tưởng Tốn từ chối: “Không cần đâu ạ.”

“Không có bao nhiêu cả, chỉ chút tấm lòng thôi, em nhận đi!”

Tưởng Tốn không muốn nhận, phía sau có người nói một câu: “Cứ

nhận đi.”

Các nhân viên cùng kêu lên: “Ông chủ!”

Một nhân viên nhường chỗ ngồi, Thạch Lâm ngồi xuống, vừa vặn đối

diện Tưởng Tốn, nói: “Cũng có một phần của chú, không nhiều đâu, cứ
nhận đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.