“Họ chi không nhiều, phần chính là chú chi.” Thạch Lâm nhìn Tưởng
Tốn một lúc, thấy cô chỉ khoác một chiếc áo len lưới, thở dài, “Được rồi, về
phòng đi, nghỉ ngơi sớm một chút. Mấy ngày nữa chú về quê, trong khách
sạn có mấy đứa nhỏ không về, cháu có thể đón Tết với chúng.”
Tưởng Tốn vẫy vẫy bao đỏ, đứng lên, cười: “Không cần lo cho cháu.
Chú đón Tết coi như bốn mươi có ba rồi, năm nay về lại sắp bị ông nội ép
kết hôn.”
Thạch Lâm buồn cười nói: “Không phiền cháu bận tâm.”
Trên núi mặt trời mọc sớm, hương tre thoang thoảng dạo mát trong
núi. Hạ Xuyên ngửi được, mở mắt ra, cảm nhận ánh sáng nửa sáng nửa tối
một chút, lại nhắm một lúc mới ngồi dậy, mặc áo ngủ, chân trần đi tới ban
công.
Sương mù giăng khắp núi, màu trắng đậm nhạt, mây trắng nối liền
thành biển, núi Minh Hà hóa thành hòn đảo. Nơi chân trời có một tia sáng
đỏ thẳng tắp đang từ từ leo lên sườn núi.
Rừng cây cùng khe núi mát rượi và yên tĩnh, trong thung lũng trống
không truyền đến tiếng vọng.
Tưởng Tốn đứng trên ban công rộng, nhìn thấy mây mù ngưng tụ lại,
thấy mặt trời mọc sương tan, đột nhiên nhớ tới trận tuyết hôm qua, tuyết rơi
hơn một tiếng, vậy mà không để lại chút dấu vết.
Hai tiếng sau, xe của Tưởng Tốn đậu bên ngoài biệt thự số 232.
Hạ Xuyên và A Sùng một trước một sau đi ra. Tưởng Tốn hỏi: “Muốn
đi đâu?”
Hạ Xuyên nói: “Gần đây có suối à?”