Tivi đang chiếu tin tức buổi tối, gần hai giờ.
Tưởng Tốn ôm cổ anh, kẹp chặt tay anh. Cô không thể chống đỡ bao
lâu nữa. Hạ Xuyên hôn bên miệng cô, rất nhanh tách chân cô ra. Cô bắt lấy
cánh tay anh, nhíu mày, ánh mắt còn tan rã, giọng nói vô lực: “Đau.”
“Bao lâu không làm rồi? Hửm?” Hạ Xuyên đang thử.
Tưởng Tốn nói: “Trên người đau.”
Cánh tay đau, lưng đau, eo đau, cô bị người ta đẩy từ trên xe xuống
đất, không phải làm bằng sắt, bây giờ toàn bộ những chỗ này đều đau, cô
muốn chịu đựng cũng không chịu đựng được.
Hạ Xuyên chống bên đỉnh đầu cô, thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu nhìn
cô hồi lâu, nói một cách hung ác: “Mẹ nó cô thật lòng đó à?”
Tưởng Tốn đẩy mặt anh ra: “Cút đi!”
Hạ Xuyên nằm xuống bên cạnh, thở hổn hển hai giây, rất nhanh lật
người cô lại. Tưởng Tốn cho rằng anh vẫn còn muốn, tức giận nói: “Anh
dám!”
Hạ Xuyên vỗ mông cô một cái, lạnh giọng: “Đứng lên, đi bệnh viện!”
Không nhìn ra vết thương trên lưng, có lẽ bị chấn thương bên trong.
Tưởng Tốn nói: “Không đi.” Cô ngồi dậy, hai vòng tròn trước ngực
lắc trước mặt Hạ Xuyên, “Chút đau này, bồi dưỡng hai ngày là được rồi.”
Hạ Xuyên lạnh lùng nhìn cô: “Đi bệnh viện!”
Tưởng Tốn mất kiên nhẫn: “Tôi nắm chắc, anh đừng nói nhảm nữa!”