Hạ Xuyên hôn ngực cô một cái rồi mới đứng lên, đi vào nhà tắm nhặt
khăn lông dưới đất quấn vào trước.
Cửa chỉ mở hé, A Sùng rốt cuộc nhìn thấy Hạ Xuyên, kích động nói:
“Sao lâu vậy, suýt nữa tôi tưởng lại mất liên lạc với cậu rồi!”
Hạ Xuyên nói: “Đưa đồ đây.”
A Sùng đẩy cửa định vào, Hạ Xuyên chặn không nhúc nhích.
“Làm gì đó, để tôi vào nghỉ một lát!”
“Đại sảnh có sofa, đến đó nghỉ.” Anh giật lấy cái túi trên tay A Sùng,
đóng cửa “ầm” một cái.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa tức giận của A Sùng: “Cậu giở trò
quỷ gì đó Hạ Xuyên, có người đối xử với anh em như cậu sao, bình thường
bị cậu đánh hai cái tôi đều nhịn, tôi nơm nớp lo sợ cho cậu cả đêm mà cậu
đối xử với tôi như vậy à! Tưởng Tốn đâu, cô ấy đi đâu rồi? Cô ấy…”
Nói đến đây, bên ngoài đột nhiên im bặt, một lát sau lại truyền đến
tiếng cười gượng: “Tôi xuống lầu chờ hai người nhé, không vội không
vội!”
Tưởng Tốn lấy một cái áo khoác kiểu ngắn màu hồng phấn trong túi
ra, giơ cái nón lên, lại gẩy nhúm lông màu trắng đáng yêu trên nón một cái.
Hạ Xuyên cầm cái áo phao lông có nón màu xanh sapphire, liếc quần
jean một cái, nói: “Mặc đồ trước đi.”
Tưởng Tốn gật gật đầu, mặc cái áo khoác nhỏ màu hồng đáng yêu, thu
dọn đồ đạc một chút, hai người xuống lầu.
A Sùng đang bắt chéo chân chơi di động, thấy hai người xuất hiện,
quan sát họ một lúc.