CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 472

Hạ Xuyên rít một hơi thuốc, qua một lúc: “Nói thử xem?”

“Nói cái gì?”

“Muốn nói gì thì nói cái đó.”

Im lặng rất lâu, chỉ có bài hát ấy đang hát, Hạ Xuyên tưởng mình chưa

từng nghe qua bài hát này, mấy câu trước quả thực không quen, giai điệu
mấy câu sau thì hơi quen.

Anh cho rằng Tưởng Tốn sẽ không nói nữa, vừa chuẩn bị đứng lên thì

nghe được một câu khe khẽ: “Năm đó quá kích động, anh ấy bảo tôi dừng
xe, tôi không dừng, lái xe rất nhanh, sau đó xảy ra tai nạn.”

“Ừm.”

“Cảnh sát giao thông không quy trách nhiệm cho tôi.”

Hạ Xuyên lẳng lặng nghe, tại sao không quy trách nhiệm cho cô, cô

không nói, anh cũng không hỏi.

“Anh ấy luôn nằm trong ICU, chỉ có ông ngoại anh ấy ở cùng. Tiền

thuốc rất đắt, tôi không bồi thường, thân thể mẹ tôi không hề tốt, tôi còn
phải chăm sóc mẹ tôi. Ông ngoại anh ấy không cho tôi gặp anh ấy, sau đó
tôi cũng chưa từng gặp lại anh ấy.”

Hạ Xuyên hỏi một tiếng: “Mấy năm không gặp rồi?”

“Chín năm.”

Lại là con số chính xác này, Hạ Xuyên hỏi: “Hết rồi?”

Tưởng Tốn nói: “Sau đó tôi bồi thường tiền cho anh ấy.”

“Tiền ở đâu ra?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.