CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 542

Cô bé trong ảnh ngây thơ đáng yêu, cầm một trái bóng nhựa chơi,

bóng nhựa rơi giữa hai chân cô bé, hai chân cô bé dị dạng, xoay một trước
một sau, sưng tấy dữ dội.

Hạ Xuyên nói: “Chín năm nay, lớn lớn nhỏ nhỏ ba trăm mạng người,

có người chết, có người sống ngày nào hay ngày ấy, có người ở trại trẻ mồ
côi. Đông Đông cũng coi như may mắn, được Trương Nghiên Khê dẫn theo
bên mình, nhưng bình thường vẫn chỉ có thể sống ở trại trẻ mồ côi.” Anh
chỉ Tưởng Tốn ở sau lưng, “Ông nói cô gái này hại cháu trai ông gãy chân,
muốn cô ấy trả một chân, không thành vấn đề, tôi giúp ông đánh gãy! Ba
trăm mạng người này có phải nên tính lên đầu cháu ông không, để anh ta
cũng bồi thường một mạng!”

Tưởng Tốn luôn bình tĩnh nhìn Hạ Xuyên. Trác Văn khiếp sợ gọi một

tiếng: “Ông ngoại…”

Hạ Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Trác Văn, nhếch miệng, gõ thanh củi

trong tay, “Cô ấy tự chuốc lấy, hàng năm gửi tiền vào thẻ của anh để trả nợ,
vô ích, không trả nổi một chân của anh. Các người nói cho tôi biết, các
người đã làm những gì để trả nợ ba trăm mạng người này?”

Đôi mắt Vương Vân Sơn đỏ ngầu.

***

Tuyết dừng rơi, cả thôn Ba Trạch trở nên mờ tối, bốn phía trống trải

mênh mông, rất xa mới có thể nhìn thấy một ánh đèn, im ắng vắng lặng.

Trác Văn ở cùng Vương Vân Sơn hai tiếng, rồi mới rón rén đi ra

ngoài, đi đến căn phòng phía sau, anh ta nhìn thấy Tưởng Tốn đứng dưới
một thân cây, ngửa đầu nhìn bầu trời, đường nét nhạt đến mức giống như
sắp tan vào trong bóng đêm. Trác Văn không kìm lòng nổi gọi một tiếng:
“Tưởng Tốn…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.