CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 540

“Tưởng Tốn!”

“Anh không dám ư?”

“Tôi làm.” Hạ Xuyên đi đến bên cạnh Tưởng Tốn, nhặt thanh củi lên,

nhìn cô, dùng thanh củi gõ gõ đầu gối cô, thấp giọng nói: “Một cái có thể
đánh không gãy, có lẽ cần ba cái? Bốn cái?”

Tưởng Tốn suy nghĩ, “ừm” một tiếng.

Hạ Xuyên lại nói: “Chịu đựng được không? Lát nữa đừng kêu như giết

lợn đấy.”

Tưởng Tốn nói: “Chịu đựng được.”

“Tìm một thứ cho em cắn?”

“Ừm.”

Hạ Xuyên đưa tay đến bên miệng Tưởng Tốn, Tưởng Tốn lặng lẽ nhìn

anh.

Hạ Xuyên quơ tay một cái: “Cắn đi.”

Hai người họ nói chuyện với nhau như chốn không người, Vương Vân

Sơn không nhịn được la to: “Hạ Xuyên ——”

“Con mẹ nó ông câm miệng đi!” Hạ Xuyên giơ thanh củi chỉ một cái,

lạnh mặt nói, “Cái thứ già không chết, đánh gãy chân cô ấy? Ông đây đánh
bể đầu ông trước, tiễn ông về tây thiên sớm hơn! Mẹ nó ông giả vờ đáng
thương cái gì, vì tiền thuốc men ư? Thật mẹ nó vĩ đại. Ông bắt cô ấy đền
một chân cho cháu trai ông phải không? Bây giờ tôi tính rõ ràng với ông,
tôi muốn mạng của cháu trai ông!”

Vương Vân Sơn tức giận đến phát run, “Mày…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.