CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 539

chua, một đống củi chất bên cạnh lò, anh tiện tay nhặt một cây củi bền
chắc, rồi quay lại phòng ngủ, lắc cái thứ trong tay, nói: “Là cái này.”

Vương Vân Sơn đang mong chờ.

Trác Văn kéo Tưởng Tốn ra sau lưng, Vương Vân Sơn la: “A Văn!”

Trác Văn nói: “Ông ngoại, đủ rồi!”

Tưởng Tốn bị anh ta kéo tay nên chỉ có thể nhìn thấy cổ anh ta, nghe

giọng nói từ phía trước truyền đến: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi,
chúng ta cũng sống ở đây rất tốt, đủ hết rồi.”

“Đủ rồi? Mày vốn có tiền đồ tốt đẹp, tương lai sẽ có một công việc tốt,

ở thành phố lớn lấy vợ sinh con, vui vẻ hạnh phúc, một mình nó không chỉ
phá hủy mày đâu! Mày có biết tiền thuốc năm đó của mày từ đâu mà ra
không? Mày có biết tại sao tao lại dẫn mày tới chỗ quỷ quái này sống
không!”

Đầu ngón tay Trác Văn có vết chai, móng tay dính vụn gỗ, vừa rồi anh

ta vẫn đang làm việc, chưa kịp thu dọn gì cả, ngay cả quần jean cũng bẩn,
một lớp bụi cùng mảnh vụn trên mặt.

Tưởng Tốn cúi đầu nhìn một hồi, nói: “Được rồi.”

Cô rút tay ra, từ sau lưng Trác Văn đứng ra ngoài, người trong phòng

đều nhìn về phía cô.

Tưởng Tốn đi đến trước mặt Hạ Xuyên, rút thanh củi trong tay Hạ

Xuyên, ném tới trước mặt Trác Văn, hất cằm: “Anh làm!”

“Tưởng Tốn…”

“Không cần nói đường đường chính chính như thế, nếu anh không hận

tôi, thì tôi chặt đầu. Bây giờ cho anh cơ hội, anh thể hiện bản lĩnh cho tôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.