CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 554

Chờ một lúc, anh không khom lưng, Tưởng Tốn đành phải giơ cánh

tay lên, vịn hai vai anh, Hạ Xuyên chậm chạp một hồi mới khom người một
chút, đỡ sau đầu gối cô, nhấc lên lưng.

Tưởng Tốn hỏi: “Chưa cõng người khác bao giờ?”

“Lần đầu tiên.”

Tưởng Tốn không nói nữa, ôm cổ anh, cụp mắt nhìn đỉnh đầu anh,

thực ra không thấy rõ gì cả. Hạ Xuyên đi hai bước, nói: “Bật đèn pin.”

Tưởng Tốn lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin, soi đường cho anh.

Lưng anh vừa dày vừa rộng, bước chân dài, bước vững vàng. Tưởng

Tốn nằm sấp trên lưng anh, ở trên cao nhìn đường phía trước, chỗ xa xa
không thấy rõ, chỗ gần bên có dấu chân anh, gió rét thổi lành lạnh, anh ở
phía trước chắn gió thay cô, sau lưng anh ấm áp rắn chắc.

Người trên lưng không có động tĩnh, thở cũng nhẹ, nếu không phải

đèn pin chiếu ổn định, thì Hạ Xuyên còn tưởng cô đang ngủ. Qua rất lâu,
Hạ Xuyên mới nghe thấy một câu: “Anh muốn tôi nói gì?”

Hạ Xuyên đi mấy bước mới nói: “Tại sao xảy ra tai nạn xe?”

Tưởng Tốn nói: “Anh ta giành tay lái của tôi.”

“Tại sao anh ta giành tay lái của em?”

“Tôi lái quá nhanh, anh ta sợ.”

“Tại sao lái nhanh như vậy?”

Tưởng Tốn im lặng một lúc mới nói: “Anh ta bỏ thuốc tôi.”

Sau đầu gối siết chặt một cái, Tưởng Tốn nói: “Đau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.