CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 579

niên của họ, còn nghe vài bài hát, bài hát còn rất xưa, ca khúc tiếng Quảng
Đông thập niên 90… Dưới chân núi còn có khách sạn lớn Phú Hà, thức ăn
trong đó không tệ. Có một biệt thự nhà họ Bạch, ông Bạch và vợ ông ấy đã
thuê quyền sở hữu hai mươi năm.”

Vương Vân Sơn cười nói: “Trước đây tôi cũng từng nghĩ, sau này sẽ ở

trên núi, ở cả đời cũng bằng lòng, nhưng biệt thự trên núi quá đắt, tôi để
dành tiền cả đời cũng không để dành đủ mấy năm tiền thuê nhà…” Trong
mắt ông ta dường như ngấn lệ, nhìn trống rỗng phía trước, giọng khẽ run,
“Cả đời này của tôi, chưa từng làm việc thiện gì, nhưng cũng chưa từng
làm chuyện hại người khác, đến trong đất, đi trong đất, tôi có mặt mũi
xuống dưới gặp tổ tông. Nhưng chỉ cần đã làm một chuyện… Chỉ một
chuyện thôi… Tôi đã tốn chín năm, dạy học làm việc thiện, nhưng chuyện
đó tựa như lửa in dấu vậy, không biến mất được… Đi sai bước nhầm một
bước, thì không còn cơ hội bù đắp nữa…”

“Ông còn.”

Vương Vân Sơn lắc đầu: “Tôi sợ, sợ mang tiếng xấu, sợ ngồi tù, sợ bị

trừng phạt…”

Hạ Xuyên chồm người về trước, nhìn thẳng ông ta, trầm giọng nói lại

lần nữa: “Ông còn, còn cơ hội bù đắp.”

Vương Vân Sơn nhìn về phía anh, hồi lâu, cười một tiếng, trước mắt

hoàn toàn mờ mịt.

***

Trác Văn bưng khay thức ăn vào, trên khay để ba cái bánh bao phô

mai chua, hai chén trà bơ.

Vương Vân Sơn không có sức lực gì, bảo anh ta đút một miếng bánh

bao, nói: “Ngon lắm, ngon lắm. Còn trà nữa…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.