CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 581

đọc sách, ông thấy con kẹp ảnh của nó, nhớ nó thì gọi nó tới nhà đi…”

“Vâng ạ.”

“Con gọi đi, để ông ngoại nhìn một cái. Ông ngoại lớn tuổi rồi, lỡ như

sau này không còn cơ hội…”

“Cô ấy tới rồi, hôm nay cô ấy tới rồi ạ!” Trác Văn kêu, “Tưởng Tốn

——”

Một cái bóng rơi xuống trước cửa. Hạ Xuyên dựa vào bàn đọc sách,

nhìn thấy Tưởng Tốn đi vào. Cô chỉ mặc áo len, không mặc cả áo khoác, đi
đến chân giường thì không động đậy nữa, nhìn Vương Vân Sơn, nhưng
cũng không biết gọi người.

Vương Vân Sơn cười đưa tay ra: “Cháu là Tưởng Tốn à? Xinh thật

đấy… Còn xinh hơn trong ảnh nữa…”

Tưởng Tốn thoáng khựng lại, rồi mới đi đến gần thêm mấy bước, đưa

tay lên trước, tay lập tức bị người ta kéo lại.

Bàn tay già nua ấy, ngăm đen, đầy nếp nhăn và đốm, lạnh ngắt, vô

cùng yếu, nhưng lại giống như đã dùng hết sức. Vương Vân Sơn cũng gắng
sức kéo tay Trác Văn tới, cười nói: “Nó thích con, thích đến nỗi không cần
ông ngoại ông đây nữa, ảnh của con nó xem như bảo bối vậy!”

Ông ta nắm tay hai người chung thật chặt: “Lúc nghỉ hè, không phải A

Văn đi theo con đến núi Minh Hà chơi sao? Ông sinh ra ở đó đấy, con
không biết sao? Chứng minh hai đứa có duyên, lần sau… lần sau ông cũng
đến núi Minh Hà chơi, con làm hướng dẫn viên nhé?”

Vương Vân Sơn hiền hậu nhìn Tưởng Tốn, hai mắt Tưởng Tốn nóng

lên, mỉm cười nói: “Được ạ, con bao ăn bao ở cho hai người, ông ngoại…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.