CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 580

Trác Văn lại cẩn thận đút cho ông ta một hớp trà: “Coi chừng nóng ạ.”

Vương Vân Sơn uống một hớp: “Ngon lắm… Mùi vị hơi khác, con

khuấy không cần ráng sức đâu.”

Trác Văn cười nói: “Ngày mai sẽ khuấy một chén ngon cho ông, thế

nào ạ?”

“Được, nào, ông uống thêm hai hớp nữa.”

Vương Vân Sơn lại uống hai hớp, uống không vào. Ông ta lại đòi ăn

bánh bao, miếng đầu tiên nuốt xuống, miếng thứ hai lại nuốt không nổi,
nôn ra ngoài theo khóe miệng. Trác Văn lấy khăn lau giúp ông ta.

Hạ Xuyên không đụng vào phần của anh. Anh lui qua bên cạnh bàn

đọc sách, nhìn Trác Văn ngồi bên kia, kiên nhẫn đút cho người trên giường
ăn, hơn hai mươi năm trước, người đó cũng từng đút cho Trác Văn như vậy.

Vương Vân Sơn rất mệt, ánh mắt dần tan rã, thở hổn hển hai cái, có vẻ

như mới nhìn thấy Hạ Xuyên, nói: “Ồ… Cậu là…”

Trác Văn cười, giọng nghẹn ngào: “Ông ngoại, cậu ấy là bạn con ạ.”

“À… bạn hả, được, được, ở lại nhà ăn cơm nhé!” Vương Vân Sơn

nhìn về phía Trác Văn, cười nói, “Con tan học rồi hả? Đúng rồi, nghỉ đông
rồi…”

Trác Văn nói: “Dạ, nghỉ đông rồi ạ.”

“Tết rồi, lúc nào thì dẫn bạn gái về cho ông xem đây?”

“Sang năm sẽ dẫn ạ.”

“Không cần chờ tới sang năm, con gọi điện thoại cho nó, cho Tưởng

Tốn, ông muốn thấy người thật, chứ không muốn xem ảnh đâu. Tối qua con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.