CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 673

Hạ Xuyên ngậm thuốc, nếm mùi vị của đầu thuốc cũng hay. Anh nhìn

Tưởng Tốn, thấy vẻ mặt cô trầm tĩnh, nhưng tay cầm tay lái lại căng cứng,
trên đầu ngón tay có máu rỉ ra. Sáng hôm nay cô mới thoa thuốc, vết
thương trên móng tay căn bản là chưa khép miệng. Hạ Xuyên suy nghĩ một
chút, lên tinh thần hỏi người phía sau: “Sao cô bị bắt tới đây?”

Vương Tiêu ngẩn người, nước mắt trên mặt đã kết mảng, bím tóc rối

tung, trán có khối máu sưng rõ ràng. Cô ấy hoàn hồn, trả lời một cách chán
ngắt: “Em ngủ trong phòng của A Sùng, không ngờ có người xông vào. A
Sùng đi vắng, anh ấy không mang điện thoại di động theo, bọn chúng
không tìm được anh ấy nên đánh ngất em, chờ đến khi em tỉnh lại thì đã ở
chỗ đó rồi.”

Ngay cả bác sĩ Trương cũng không gọi, gọi thẳng A Sùng, Hạ Xuyên

lại hỏi: “Gặp Từ Kính Tùng rồi?”

“Gặp rồi…” Vương Tiêu lại muốn khóc, nhịn xuống nói, “Suýt nữa thì

anh ta… Anh ta nói làm xong chuyện chính sẽ tới tìm em tính sổ, anh ta
vậy mà còn tìm người tới Giang Tô tìm em. May mà anh chị chạy tới, nếu
không thì em đã… em đã…”

Hạ Xuyên ngắt lời cô ấy: “A Sùng gọi cô tới ư?”

Vương Tiêu lắc đầu: “Em muốn gặp anh ấy nên tự chạy tới… Hôm

nay là anh ấy cố tình trốn ra ngoài, nếu không thì bọn chúng cũng sẽ không
bắt em…”

Hiểu rõ rồi, Hạ Xuyên cũng lười hỏi tiếp. Anh dựa vào ghế nghỉ ngơi,

máu trên mu bàn tay thoạt nhìn đã khô lại, không biết bao nhiêu là máu của
anh, bao nhiêu là máu của Từ Kính Tùng, trong xe không có khăn giấy, anh
cũng không có cách nào lau đi một chút.

Người bên cạnh mở miệng: “Là bị trúng đạn sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.