“Để ý chứ.” Tưởng Tốn nói như chuyện đương nhiên, “Người sống
mà, sao có thể không để ý suy nghĩ của người khác? Mấy người nói không
để ý đều là giả, dối trá.”
“Em từng dối trá sao?”
“Ừm.” Tưởng Tốn vẫn là chuyện đương nhiên, “Làm người nếu không
có một chút dối trá, vậy còn là người sao?”
Hạ Xuyên cười, nhấc áo khoác lên, che nửa mặt Tưởng Tốn: “Cứ che
thế này đi, người khác cũng không nhìn thấy mặt em.”
“Vậy rất tốt.” Tưởng Tốn vô cùng thoải mái dựa vào ngực anh, khẽ
nói, “Anh ấm thật đấy.”
Hạ Xuyên thấp giọng: “Lạnh thì nói với tôi, tôi nóng.”
Tưởng Tốn nhớ tới hôm tuyết rơi trên núi Minh Hà, anh mặc áo
choàng ngủ, ngồi xổm dưới đất nói với cô anh nóng, hai chữ tương tự, cô
đã quên khi đó mình nghĩ như thế nào, bây giờ, cô lại rất rõ ràng, sau này
cũng sẽ không quên.
Tưởng Tốn trả lời: “Ừm.”
Trong sân có người ra vào, tới khám bệnh, khám bệnh xong, không
nhịn được nhìn đi nhìn lại hai người ôm nhau bên bậc cửa. Một dân làng đi
cà nhắc vào nhà, không nhịn được nói với bác sĩ Lý: “Bên ngoài là hai cái
người gì vậy, ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, người đàn ông hình như còn
không mặc áo nữa, ra cái thể thống gì chứ!”
Bác sĩ Lý nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Nói nhỏ một chút, đừng ảnh
hưởng đến họ!”