CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 695

Hạ Xuyên cười, đạp bàn đạp xuất phát, Tưởng Tốn sát bên cạnh anh.

Mặt hồ sóng gợn lăn tăn, dưới ánh mặt trời như rải đầy kim cương, gió

chầm chậm nhè nhẹ, thổi rất dễ chịu.

Đối với Hạ Xuyên mà nói, kích thước xe đạp nhỏ, anh đạp thấy là lạ.

Tưởng Tốn hỏi: “Trước đây anh biết đạp xe đạp không?”

“Lúc đi học có đạp.” Hạ Xuyên nói, “Cấp hai đạp mỗi ngày. Còn em?”

Tưởng Tốn nói: “Tôi cũng vậy, cấp hai đạp xe.”

“Tôi từng mất bốn chiếc, sau đó không đạp nữa.”

“Tôi dùng dây xích khóa xe, không ai trộm cả.”

“Dây xích ư?”

Tưởng Tốn miêu tả: “Chính là loại xích sắt rất to, rất nặng, còn có thể

gỉ sắt ấy.” Cô nghe được một tiếng rắc, nói: “Anh nhẹ một chút, đừng đạp
hỏng xe đấy.”

“Tôi không đạp mạnh.” Hạ Xuyên vẫn đạp nhẹ lại.

Đi qua một chỗ, rào chắn bên cạnh bị hư hại.

Vẫn chưa sửa xong.

Tưởng Tốn dừng xe, nhìn Hạc Hồ trước mắt, mấy con chim hải âu nhỏ

bay qua mặt hồ, lông màu trắng, cánh to to, bình thản lướt qua, bay về phía
chân trời. Mùa đông sắp qua đi, chúng nó sẽ rời khỏi.

Tưởng Tốn hỏi: “Anh còn nhớ chúng ta đến Hà Xương ngày mấy

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.