CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 732

Người đàn ông răng hô vén tay áo: “Mẹ mày đứng ra đây cho tao!”

Tiếng kêu la bên tai không dừng: “Rốt cuộc phải chết bao nhiêu người

thì mới có thể đánh thức lương tri của mấy người! Tôi phải bảo vệ người
thân của tôi như thế nào, bảo vệ quê hương của tôi như thế nào đây!”

Mười hai giờ trưa, ba chiếc máy xúc bắt đầu xúc rác thải xây dựng đi,

có người chặn đường, xông thẳng không nhường. Chú Thủy bị thương,
khiến người dân phẫn nộ, các dân làng chặn máy xúc lại.

Hai giờ trưa, bài viết bị xóa khải tử hoàn sinh.

Ba giờ trưa, một người phụ nữ trung niên đối mặt với các dân làng nói

lớn: “Mấy người không cần nuôi gia đình, nhưng tôi còn phải nuôi. Tôi còn
phải nuôi hai đứa con nhỏ, nuôi bố mẹ tôi và bố mẹ chồng tôi. Cô út của
tôi, cả gia đình dì tôi, toàn bộ đều làm việc trong đó! Mấy người hỏi thử
người nhà mấy người đi, ai mà không phải đang làm việc trong đó. Trấn
Ninh Bình chúng ta, toàn bộ đều dựa vào nhà máy này. Trong đó gần mười
ngàn công nhân, trong thôn trừ người ra ngoài làm việc ra, người lớn tuổi,
ai mà không phải đang đi làm trong đó? Ngay cả Lưu Căn Thủy cũng đi
làm trong đó! Tại sao ông ta nổi loạn chống đối? Bởi vì ông ta đổ bệnh của
con trai ông ta lên đầu nhà máy, không vơ vét được tiền, cho nên mới nổi
loạn. Mấy người còn nghe lời ông ta ư! Mấy người không nghĩ cho mình,
thì cũng phải nghĩ cho người nhà đang làm việc trong nhà máy của mấy
người chứ!”

Các dân làng do dự.

Chú Thủy vội chạy trở lại, bịt vết thương vừa băng xong, đỏ mắt la

lớn: “Tôi không cần một xu, tôi cần công lý! Lương tâm của mấy người bị
chó ăn cả rồi, vì tiền cái gì cũng làm ra được! Hôm nay tôi liều mạng với
mấy người! Tôi chết ở đây, các người khiêng xác của tôi đến đài truyền
hình, khiêng đến trung ương, nhất định phải vạch trần bọn chúng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.