CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 773

Các dân làng đối với ba chữ “bệnh ung thư” giữ kín như bưng, rất

nhiều người không muốn nhắc tới, rất nhiều người không thừa nhận mình
có bệnh ung thư. Mấy người Cao An cần nhiều người đứng ra làm người bị
hại, bởi vậy luôn giống như một con quay xoay hết nhà này sang nhà kia.

Cuối cùng trở về hết đã hơn mười một giờ, Tưởng Tốn và Trương

Nghiên Khê ở trong bếp làm bữa khuya cho bọn họ. Hạ Xuyên đi vào,
đứng bên cạnh Tưởng Tốn sờ đầu cô, nhìn về phía cái nồi nói: “Cháo ư?”

“Cháo gà, bỏ thêm gà xé sợi.” Tưởng Tốn nói, “Lát nữa làm thêm ít

mì, xào hai món.”

Hạ Xuyên nói: “Đâu cần phiền phức như vậy, bảo Vũ Lập đi mua là

được rồi.”

“Cho anh ăn ngon mà anh còn dài dòng.”

Hạ Xuyên cười: “Em làm đi, đừng đụng phải ngón tay.”

Tưởng Tốn đuổi anh: “Biết rồi, ra ngoài đi.”

Trương Nghiên Khê thái rau ở bên kia, nhìn Hạ Xuyên đi ra khỏi bếp.

Cô ấy không để ý tay, dao quẹt qua, đau đến mức khẽ kêu một tiếng. Rất
nhanh có một tờ khăn giấy đưa đến, đè lên vết cắt của cô ấy.

Tưởng Tốn nói: “Chị đi xử lý một chút đi, chỗ này để tôi làm cho.”

“Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Trương Nghiên Khê bịt

ngón tay, đau rát. Cô ấy xả nước, đau đến mức cô ấy chau mày, khóe mắt
nhìn thấy Tưởng Tốn ném khăn giấy dính máu vào sọt rác, móng tay của cô
vẫn chưa khỏi hoàn toàn.

Trương Nghiên Khê không kềm chế được hỏi: “Tay của cô, khi đó có

đau không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.