CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 796

Ánh mặt trời chiếu cao cao, vẻ xanh biếc khắp núi non, một ngôi biệt

thự thấp thoáng trong rừng cây. Tưởng Tốn đi ra khỏi khách sạn Lệ Nhân,
trong lúc bất chợt, cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu.

Cô lên xe van của khách sạn, ở trong xe ngây ngẩn một hồi, mới từ từ

khởi động, lái xuống núi. Lúc đi qua biệt thự nhà họ Bạch, cô vô thức nhìn
một cái, biệt thự mới trước đó khách tới nườm nượp, bây giờ đã vắng lặng,
một cái bóng gầy gò đứng trước cửa sổ kính trên lầu, cô độc chỉ một mình
bà ấy.

Tưởng Tốn giảm tốc độ, đánh tay lái, lái lên núi.

Đến đầu đường đài Phù Vân, Tưởng Tốn dừng xe.

Bậc thềm trên con đường nhỏ lót bằng đá, lồi lõm không bằng phẳng.

Giờ cơm trưa, khách du lịch không nhiều. Tưởng Tốn đứng giữa đài Phù
Vân, mái tóc dài bị gió thổi rối, ánh mặt trời sưởi ấm núi rừng, cô vuốt tóc
một cái, yên lặng nhìn nơi xa.

Khi đó có người hỏi cô:

“Có lửa không?”

“Sang đây, châm lửa cho tôi.”

“Mua đồ cũng tặng quà, cô không có chút “Dịch vụ giá trị gia tăng’

nào?”

“Châm tiếp… Tiếp tục.”

“Vậy tôi còn là khách hàng đầu tiên của cô?”

Sau đêm đó, có người đưa cho cô một điếu thuốc, nói với cô:

“Sao, không lấy tiền về nên muốn nhảy vực à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.