CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 802

chăng nữa, những việc đó không liên quan gì đến anh. Đối với anh mà nói,
ông chỉ là ông ngoại của anh mà thôi. Sau này chỉ còn lại một mình anh.”
Trác Văn khẽ nói, “Điều anh ân hận nhất là, anh không biết chuyện trong
lòng ông, khiến ông một mình gánh vác nhiều năm như vậy, đến cuối cùng,
anh cũng không thể ở cùng ông thật đàng hoàng. Người thân nhất, lại vĩnh
viễn không có cách nào nói ra lời chân thật nhất với đối phương.”

Trời tối, lại lên con đường đồi núi, đi ngang qua ngọn đèn đường này

đến ngọn đèn đường kia, bóng xe khi dài khi ngắn.

Khi đó sáu giờ hai mươi sáu phút, mặt trời mọc trên đỉnh núi, cô đưa

vị khách qua đường kia rời khỏi, bóng mây, bóng núi, tựa như có sinh mạng
trèo lên sườn núi.

Người thân nhất, vĩnh viễn không có cách nào nói ra lời chân thật nhất

với đối phương.

Tưởng Tốn dần không thấy rõ đường nữa, cô lấy điện thoại di động ra.

***

Trấn Ninh Bình.

Ba giờ trưa, cơm trưa mới vừa lên bàn, Vương Tiêu ủ rũ cầm đũa nói:

“Cũng không biết chị Tưởng thế nào rồi, không gọi một cú điện thoại cho
em nữa.”

A Sùng chế giễu cô ấy: “Chị Tưởng của em đã lưu số của em sao?”

Vương Tiêu nói: “Lưu rồi, lần trước lúc em ngủ với chị ấy thì đã trao

đổi số với chị ấy!”

Trương Nghiên Khê đưa một chén cơm cho Hạ Xuyên, ngồi bên cạnh

hỏi nhỏ: “Bên Tưởng Tốn thế nào rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.