CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 821

“Ừm, mẹ em mua.” Màu hồng, hoa nhỏ li ti.

Hạ Xuyên kéo quần lót cô xuống, nói: “Lại là hoa nhỏ li ti, đúng là gu

của em thật à?”

Tưởng Tốn cười khẽ: “Gu của mẹ em.”

Hạ Xuyên chui vào trong quần lót của cô, nắm mông cô bóp hai cái,

tiếp đó không nhúc nhích. Tưởng Tốn xoay người, cởi hai nút áo ngủ, tiếp
theo buông tay ra, nói: “Anh làm.”

Trước ngực trắng nõn, giống như ở trấn Bạch Thông lần trước, điều

khác biệt là, lần trước anh nhấc chân cô lên, cuối cùng nhẫn nhịn không
chạm vào.

Áo quần cởi một nửa, Hạ Xuyên đẩy cô lên giường. Mấy ngày không

cùng nhau, giống như người bỏ hoang lâu, Tưởng Tốn không thể thích ứng.
Hạ Xuyên vỗ về cô, chờ đến khi quả thực không nhịn được nữa, anh xông
một cái tới tận cùng. Tưởng Tốn kẹp chặt eo anh, khó nhẫn nhịn rên một
tiếng.

Giường ván gỗ, không lớn hơn loại ở kí túc xá đại học là bao. Ván

giường kêu cọt kẹt, Tưởng Tốn lên xuống theo tiếng vang, rất nhanh đã
căng cứng mũi chân. Nhưng lúc này Hạ Xuyên lại rút khỏi, Tưởng Tốn
nắm cánh tay anh, Hạ Xuyên cười: “Đừng vội, sẽ cho em.”

Tưởng Tốn không để cho anh di chuyển, nói: “Chờ một lát.”

Hạ Xuyên ngồi đó chờ, nhìn Tưởng Tốn ngồi dậy, cúi người, mặt

hướng về chỗ đó. Anh giống như bị cố định lại, trong chốc lát, dùng sức đè
đầu cô.

Tưởng Tốn đè đầu gối anh, chỗ đó cứng rắn như gạch, quỳ dưới đất,

tựa như gõ vào đồng. Âm thanh ấy kéo dài đến nơi xa, quanh quẩn bên tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.