nói."
"Không có gì cả." Nhìn thấy nụ cười trên mặt Hầu Gia, chẳng biết tại
sao Vương Khúc lại có loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
"Nếu không có gì, Vương tiên sinh về sớm nghỉ ngơi đi, gió tuyết lớn,
chớ tổn thương thân thể." Giọng điệu của Dung Hà ôn hòa, giống như là
chủ nhân thân mật, quan tâm thân thể môn khách.
"Vâng." Vương Khúc thi lễ một cái, quay người chuẩn bị đi.
"Đợi một chút. " Bỗng nhiên Ban Họa gọi Vương Khúc lại: "Ngươi
tên gì nhỉ, trí nhớ ta không được tốt, lần trước nghe tên của ngươi một lần,
hiện tại lại quên."
"Bẩm Quận Chúa, tại hạ tên Vương Khúc."
"Khúc?" Ban Họa bỗng nhiên cười nói: " Từ này hay, đại trượng phu
có thể cong có thể thẳng, mới có thể thành đại sự."
"Đa tạ Quận Chúa khích lệ. " Vương Khúc thở dài nói: " Lúc gia phụ
đặt cho tại hạ, hi vọng tại hạ phân rõ thị phi, cho nên mới lấy từ này."
"Lệnh tôn là một người có kiến thức. " Ban Họa nhàn nhạt nói: "
Người có kiến thức, thường đáng được người khác kính nể."
Vương Khúc không rõ lời này của Ban Họa là có ý gì, hắn ngẩng đầu
nhìn Ban Họa, trên mặt nàng treo một nụ cười, giống như một kiều nữ
không biết khó khăn của nhân gian, nói qua tự cho là có thâm ý. Hắn thu
hồi ánh mắt, khom người nói: "Tại hạ cáo từ."
"Đi thong thả." Ban Họa khẽ vuốt cằm.
Đi đến nhị môn, Vương Khúc quay đầu nhìn lại, Hầu Gia cúi đầu nói
gì đó với Phúc Nhạc Quận Chúa, trên mặt Phúc Nhạc Quận Chúa mang nụ