CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 112

An Nhạc nghe thế vừa hâm mộ lại buồn lòng, phụ hoàng mặc dù sủng

ái nàng, nhưng nàng vĩnh viễn không thể vượt qua Thái Tử và nhị đệ, thậm
chí lúc trước gả cho nam nhân kia, cũng không phải do nàng chọn. Nếu như
không phải nam nhân này tự mình tìm đường chết nuôi tiểu tam bên ngoài,
nàng còn không thể sống tự tại như bây giờ.

Tiệc thịt nướng kết thúc, Vân Khánh Đế lại phái người tới, nói là xây

một sân tập bắn bên ngoài, muốn Hoàng Hậu nương nương cùng các vị quý
nữ đi xem các dũng sĩ tỷ thí.

Hoàng Hậu nghe vậy cười nói: "Được chúng ta qua thôi."

Một đoàn người rửa tay súc miệng xong, liền đi theo Hoàng Hậu ra

ngoài sân tập bắn, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, trên nền đất trống
bày rất nhiều bia tập bắn.

Ban Họa thấy Ban Hằng đang chơi chung với đám ‘bạn xấu’ thường

ngày của mình, nên không muốn tìm hắn.

"Ban Quận Quân. " Khang Ninh thừa cơ đi đến trước mặt Ban Họa:

"Chuyện vừa rồi là ta lỡ lời, ngươi đừng để trong lòng."

Ban Họa thấy nàng ta tỏ vẻ ủy khuất đáng thương, nhíu mày

nói:"Ngươi nói chuyện nào?"

"Thì là... thì là..." Gương mặt Khang Ninh Quận Chúa ửng đỏ, không

dám mở miệng.

"Ban Họa, ngươi mau dừng lại. " Một tiểu cô nương mặc kỵ trang màu

lam đi đến bên người Khang Ninh:"Quận Chúa điện hạ tính nết tốt, không
chấp nhặt với ngươi, nhưng ngươi chỉ là một Quận Quân nho nhỏ, đáng
nhận được lễ của Quân Chúa sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.