CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1141

tỉnh, chúng ta nên đi hầu hạ."

Mắt Như Ý nhìn canh giờ hiện tại, cười với nha hoàn này: "Đa tạ."

"Không cần khách sáo như thế."

Một nhóm người phục vụ ở ngoài cửa, thấy trong phòng không có

động tĩnh, thế là đều quay đầu nhìn Như Ý. Như Ý là người bên cạnh Quận
Chúa, nhất định biết thói quen và kiêng kỵ của Quận Chúa.

Như Ý không để ý đến ánh mắt những người này, chỉ bình tĩnh đứng

ngoài cửa, chờ chủ tử gọi đến.

Khi Dung Hà tỉnh lại, trời đã sáng rồi, y rất ít khi trễ như vậy mới tỉnh,

cũng rất ít khi ngủ được sâu như thế.

Y quay đầu mắt nhìn nữ tử bên người, khóe miệng không tự giác lộ ra

ý cười.

Trong chăn quá ấm áp, ấm áp làm y không muốn ra ngoài, chỉ muốn

nằm chết dí trong chăn lâu như đất trời.

"Chàng đã tỉnh?" Ban Họa mở mắt ra, thấy nụ cười tuấn mỹ của Dung

Hà, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn.

Chụt.

Nàng hôn lên khoé môi y một cái, trên mặt hồng nhuận có thêm chút

hài lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.