CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1147

"Hí...iiiiii." Ban Họa hít sâu một hơi, dời ngón tay lạnh buốt của mình

đến cổ Dung Hà, thấy Dung Hà cóng đến rụt cổ lại, lập tức nở nụ cười: "Có
lạnh không?"

Dung Hà bắt lấy tay nàng thổi khí nóng: "Hiện tại ổn hơn không?"

"Còn thế này. " Ban Họa cũng đưa tay phải đến bên môi Dung Hà, thế

là Dung Hà lại đối tay phải thổi khí nóng, Ban Họa thấy động tác y nghe lời
như thế liền bật cười.

"Bái kiến Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa."

Ban Họa quay đầu, nhìn sau lưng Thạch Tấn mang theo một đội cấm

vệ quân, nàng rút tay Dung Hà đang nắm ra, sóng vai đứng cùng Dung Hà:
"Thạch đại nhân."

Ánh mắt Thạch Tấn nhìn tay hai người: "Hai vị đến gặp mặt bệ hạ hay

sao?"

"Đúng thế." Dung Hà gật đầu, nói với Thạch Tấn: " Hôm nay gió lớn

tuyết lớn, Thạch đại nhân khổ cực."

"Đây là trách nhiệm của ta. " Thạch Tấn chắp tay với Dung Hà: "Mời

đi bên này."

Chờ Ban Họa và Dung Hà đi xa, một vị hộ vệ nhỏ giọng nói sau lưng

Thạch Tấn: " Trước kia ta chỉ cảm thấy hai người Thành An Hầu và Phúc
Nhạc Quận Chúa không hợp, nhưng hôm nay thấy, chỉ cảm thấy hai người
này đứng chung một chỗ không có gì thích hợp bằng, biến thành người
khác ở cùng bọn họ, mới không đúng nơi."

"Gì mà không đúng nơi. " Một hộ vệ khác nói: " Không phải ngươi

nói, dáng dấp hai người kia đẹp, đứng chung một chỗ đẹp mắt sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.