Cái gì ở không quen, rõ ràng là muốn cách nhà mẹ đẻ mình gần một
chút. Một nữ nhân gả ra, không nghĩ đến chăm sóc phu quân của mình thật
tốt, ngày ngày nhớ nhà mẹ đẻ hơn gì? Còn mê hoặc Hầu Gia theo nàng về
nhà mẹ đẻ ăn tết, nếu truyền đi, bên ngoài sẽ nói gì?
Nói Hầu Gia sợ thê tử, hay nói Hầu Gia kiêng kị thế lực Ban gia,
không ngóc đầu lên được?
Trong xe ngựa, Ban Họa ghé vào trên đầu gối Dung Hà nhắm mắt
dưỡng thần, Dung Hà kể cho nàng nghe cố sự nữ hiệp giang hồ đại chiến
năm con thú.
"Sau đó thế nào?" Ban Họa nghe được nữ hiệp cứu được năm con thú,
nhịn không được ngẩng đầu nói: " Năm con thú biến thành người, muốn lấy
thân báo đáp, hay lấy oán trả ơn, giết nữ hiệp?"
Dung Hà cong môi: "Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết."
Vì muốn nghe được cố sự đằng sau, Ban Họa không chút do dự hy
sinh nhan sắc mình.
Dung Hà lập tức thỏa mãn, y tiếp tục kể, vừa kể vừa quan sát thần sắc
Ban Họa, không dựa vào thần sắc biến hóa của Ban Họa, mà quyết định
hướng đi nội dung cốt truyện cố sự.
"Hầu Gia. " Mã phu đánh xe bên ngoài nhẹ gõ cửa sổ xe: " Đã đến
Quốc Công phủ?"
Trên mặt Ban Họa vui vẻ, vén rèm lên nhảy ra ngoài, Dung Hà sau
lưng nàng nhìn lòng bàn tay mình trống rỗng, lộ ra cười khổ bất đắc dĩ.
Trong phủ Tĩnh Đình Công, Ban Hoài và Ban Hằng vô lực gục xuống
bàn, hai phụ tử liếc nhìn nhau, cùng nhau thở dài một tiếng.