CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1168

Ban Hằng quay đầu chạy sang bên này, dưới chân lảo đảo một cái,

người nằm trên đất, nhưng rất nhanh hắn đã bò dậy từ dưới đất, bước nhanh
chạy tới trước mặt Ban Họa.

"Tỷ!" Ban Hằng vây quanh Ban Họa vài vòng, thấy đồ trang sức trên

đầu nàng không giống đồ Ban gia cho nàng, mọi thứ đều tinh xảo, liền quay
đầu thi lễ với Dung Hà: "Tỷ phu."

"Hằng đệ." Dung Hà mỉm cười đáp lễ lại.

"Sao đệ không cẩn thận một tí. " Ban Họa vỗ áo choàng Ban Hằng

dính tuyết: "Ngã đau không?"

"Không đau. " Tay Ban Hằng vỗ bông tuyết dính, quay người muốn

thay Ban Họa xách váy, không nghĩ tới váy sớm bị Dung Hà xách trong tay,
hắn đành phải sóng vai đi cùng Ban Họa: "Tỷ, phụ thân và mẫu thân đều ở
chủ viện chờ tỷ, trong nhà làm đồ ăn tỷ thích ăn, đợi lát nữa nhất định phải
ăn nhiều chút."

"Được. " Ban Họa gật đầu, suy nghĩ lại nói: " Lại thêm một phần canh

măng chua, tỷ phu đệ thích món này."

Ban Hằng gật đầu: "Vâng." Hắn quay đầu nhìn Dung Hà, Dung Hà ôn

hoà cười với hắn một tiếng.

Đi vào chủ viện, Âm thị và Ban Hoài đã sớm chờ tại cửa ra vào. Nhìn

thấy Ban Họa, Ban Hoài không đợi Ban Họa hành lễ với mình, tiến lên hỏi
Ban Họa ăn ngon không, ngủ ngon không, hạ nhân đi theo có chỗ nào
không vừa lòng.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Dung Hà tiến lên hành lễ với hai người.

"Bên ngoài đang có tuyết rơi, vào nhà nói chuyện." Hốc mắt Âm thị

đỏ lên, trên mặt vẫn còn cười, bà liên tục gật đầu với Dung Hà: "Trở về thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.