CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1211

Thái Tử và Dung Hà từng ăn cơm chung bàn nhiều lần, trước kia lúc

hắn đến, cơm canh Dung gia chú trọng thanh nhã lành mạnh, hôm nay đúng
là khác biệt.

Mắt hắn nhìn Ban Họa ngồi bên cạnh Dung Hà, lập tức tâm sáng như

gương.

Chúc quan Thái Tử ngồi dưới tay, nhìn đồ ăn một bàn, chỉ cảm thấy

đau lòng, Phúc Nhạc Quận Chúa quá mức xa hoa lãng phí rồi, vậy mà chú
ý cơm canh như thế. Đáng tiếc Dung Hà là một công tử thanh nhã như
trăng, lại vì trầm mê nữ sắc, mặc cho nàng làm như thế.

Đáng tiếc đáng tiếc.

Nhưng hương vị của những món ăn này xác thực không tệ, hắn ta nhịn

không được ăn nhiều hơn ngày thường.

Cơm tối dùng xong, rửa tay súc miệng hoàn tất, Thái Tử nói với Dung

Hà: "Cô biết chuyện hôm nay có chút ép buộc, nhưng mong Hầu Gia có thể
cảm thông cho chỗ khó xử của cô."

"Điện hạ, từ xưa trung nghĩa khó toàn đôi bên. " Dung Hà trầm mặt

nói: " Vi thần nghĩ ngài hiểu đạo lý này."

Thái Tử trầm mặc thở dài một tiếng: " Tuy ta hiểu, nhưng cuối cùng

vẫn không đành lòng."

Dung Hà khẽ cười một tiếng, tiếng cười có vẻ hơi châm chọc.

"Nếu Thái Tử đã nói như vậy, tha thứ vi thần bất lực."

Thái Tử cảm thấy trên mặt mình đau rát, hắn quay đầu nhìn Ban Họa,

nàng đang cúi đầu thưởng thức vòng ngọc trên cổ tay, như không có chút
hứng thú về chủ đề họ đang nói chuyện phiếm. Chúc quan Thái Tử không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.