CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1236

"Ta vĩnh viễn yêu nàng."

Bước chân Ban Họa hơi ngừng lại, nàng quay đầu nhìn Dung Hà, nhìn

vào hai mắt y sâu không thấy đáy. Mắt của một số người, chính là tồn tại
mị hoặc nhất, Ban Họa cảm thấy mình nhìn thấy không phải một đôi mắt,
mà là vũ trụ mênh mông loá mắt, cảnh sắc trong đó quá đẹp, cũng quá
mông lung, nàng xem không hiểu tất cả cảnh sắc trong này.

Dời cặp mắt của mình, Ban Họa cười, lông mi thon dài đẹp đến mức

như sương sớm.

Dung Hà nắm chặt tay nàng, nắm tay nàng ngồi vào xe ngựa.

"Dung Hà. " Ban Họa vén rèm xe lên nhìn phồn hoa Kinh Thành bên

ngoài: "Chàng xem bên ngoài."

Dung Hà nghiêng thân tới gần Ban Họa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ

xe, nhưng trừ người đi đường qua lại, cửa hàng tửu quán ra, bên ngoài
không có gì đặc biệt.

"Nhìn thấy không?"

Dung Hà quay đầu nhìn Ban Họa, biểu lộ trên mặt nàng rất bình tĩnh,

trong lúc nhất thời y lại không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu. Nghĩ
nghĩ, y vẫn thành thật hỏi: "Có gì để nhìn đâu?"

" Kinh Thành phồn hoa thật đẹp."

Bọn họ ngồi trên chiếc xe ngựa rất hoa lệ, cho nên khiến bách tính

ngước nhìn, Ban Họa thấy trên mặt bọn họ có hâm mộ, có ghen ghét, càng
nhiều hơn là kính sợ. Bởi vì bọn họ biết, dù cho dốc cả một đời, bọn họ
cũng sẽ không sống được cuộc sống nở mày nở mặt thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.