CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1238

đầu, nàng từ trên cao nhìn xuống, giống như là tiểu khổng tước kiêu ngạo:
"Ta đồng ý với chàng."

Dung Hà ngơ ngẩn, sau đó lộ ra một nụ cười xán lạn.

"Thành An..." Diêu Bồi Cát nhìn thấy xe ngựa phủ Thành An Hầu

dừng lại, đang chuẩn bị tiến lên chào hỏi, nào biết được nhìn thấy Thành
An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa tình ý miên man nhìn nhau mỉm cười,
mặt già thẹn đến có chút xấu hổ tiến lên quấy rầy. Ông sờ lên mặt mình,
xoay người giả bộ như mình không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Diêu Thượng Thư. " Lưu Bán Sơn đi tới, thi lễ với ông: "Ngài đứng ở

đây làm gì vậy?"

Diêu Bồi Cát vội ho một tiếng, trả nửa lễ lại cho Lưu Bán Sơn: "Lão

phu đang nhìn xung quanh thôi."

Lưu Bán Sơn thấy thần sắc ông có chút không đúng, nhìn thoáng qua

xung quanh, liền nhìn thấy Thành An Hầu vịn Phúc Nhạc Quận Chúa từ
trên ghế ngựa nhảy xuống, bộ dáng Thành An Hầu cẩn thận từng li từng tí,
giống như đang bê trân bảo.

Phúc Nhạc Quận Chúa nhảy xuống xe ngựa rồi, không biết nói gì,

chọc cho nụ cười trên mặt Thành An Hầu không ngớt.

Lưu Bán Sơn và Diêu Bồi Cát đứng trong góc gần một nén nhang,

Dung Hà mới phát hiện sự hiện hữu của bọn họ. Y nắm tay Ban Họa, đi
đến bên cạnh hai người, thi lễ gặp mặt lẫn nhau, Dung Hà nói: "Phu nhân
của hai vị đại nhân đâu rồi?"

" Thân thể chuyết kinh* khó chịu, ta để bà ấy nghỉ ngơi trong phủ. "

Diêu Bồi Cát quay đầu nhìn Lưu Bán Sơn: "Lệnh phu nhân chắc có tới
nhỉ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.