CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1239

*Cách nói về vợ mình ngày xưa.

Lưu Bán Sơn biết Thành An Hầu đang lo lắng Phúc Nhạc Quận Chúa

một mình nhàm chán, muốn tìm người làm bạn, vì vậy nói: "Chuyết kinh
lập tức đến đó, xin chờ một chút."

Ban Họa nhìn thấy cách đó không xa có một nữ tử vẻ mặt tươi cười,

dáng người hơi đầy đặn đi đến bên này, mắt nàng thấy dáng người Lưu Bán
Sơn thon gầy, hai người này lại là phu thê, cũng có chút thú vị.

Lưu phu nhân là một người cực kỳ ôn hòa, thân phận nàng không quá

cao, nhưng ở trước mặt Ban Họa, lại không quá vội vàng nịnh nọt. Nữ
quyến và nam nhân tách ra, Lưu phu nhân dẫn theo Ban Họa đến nơi các
nữ quyến chờ đợi thánh giá đến, sau đó nhỏ giọng giảng giải cho nàng các
chuyện cần làm trong tiết làm nông.

Mặc dù vị Lưu phu nhân này làm việc rất chu đáo, đồng thời không có

chút nịnh nọt, nhưng ở chung với nàng ấy một lúc, nàng có thể cảm giác
được vị Lưu phu nhân này quá cung kính với nàng, hoặc nói quá coi trọng
nàng.

Mặc dù Lưu Bán Sơn chỉ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, phẩm cấp không

bằng nàng và Dung Hà, nhưng Lưu phu nhân cũng không nên cung kính
như thế.

Chờ ước chừng gần nửa canh giờ, rốt cục Thái Tử và Thái Tử Phi giá

lâm, lúc bọn họ từ trên xe ngựa Thái Tử xa hoa đi xuống, cách ăn mặc nông
dân, trong tay Thái Tử Phi còn mang theo một cái rổ mây.

Bên cạnh quan hữu lễ nhắc nhở, Thái Tử cần phải làm gì, cần phải cẩn

thận cái gì, còn lại triều thần và mệnh phụ đều đứng cung kính, cho đến khi
Thái Tử và Thái Tử Phi động thủ, triều thần và mệnh phụ mới học theo, cố
gắng làm ra bộ dáng bận rộn khí thế ngất trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.