Thạch thị ngồi bên cạnh Thái Tử không mở miệng, nhưng dưới cái
nhìn của nàng ta, Ninh Vương có thể làm ra chuyện gì. Có thể phái binh
trấn áp nạn dân vô tội, có chuyện gì không làm được? Huống chi chuyện
này coi như không phải Ninh Vương làm, cũng phải để Ninh Vương gánh
tội danh. Dưới gối phụ hoàng có hai đích tử, chỉ cần giẫm Ninh Vương đến
sít sao, như vậy sẽ không còn ai uy hiếp được địa vị của Thái Tử.
Nhưng lời này nàng ta không thể nói, bởi vì nàng gả cho Thái Tử
nhiều năm như vậy, biết Thái Tử là một người mềm lòng, vô cùng vị tha
với Ninh Vương đệ đệ ruột thịt này. Nếu cho hắn biết ý nghĩ này của mình,
Thái Tử nhất định sẽ nổi giận.
Nghĩ vậy, nàng ta nhìn Thành An Hầu, liền trông mong thái độ Thành
An Hầu có thể kiên quyết một chút.
"Thái Tử điện hạ, vi thần càng không muốn tin tưởng hơn ngươi đâu.
Vi thần nghĩ, mặc dù giữa Ninh Vương và Quận Chúa có chút không hợp,
nhưng hai người có quan hệ biểu huynh muội, cho dù mâu thuẫn có lớn
bằng trời, cũng không thể muốn lấy mạng nhau. " Nhìn thái độ Thái Tử
chưa quyết định, giọng điệu Dung Hà không thay đổi: " Tính cách Quận
Chúa ngây thơ hồn nhiên, vi thần thực sự không hiểu, rốt cục thì Ninh
Vương có bao nhiêu thù hận, mà lại muốn an bài cung nữ đến độc chết
nàng?"
Thái Tử cứng họng nói không nên lời, một bên là đệ đệ của mình, một
bên là biểu muội mình yêu thích, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hắn
liên tục thở dài một tiếng, không mặt mũi ngẩng đầu nhìn Dung Hà.