CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1289

"Hầu Gia, ngươi... Ai."

Mắt Dung Hà nhìn Thái Tử hồn bay phách lạc, bỏ lời khai lại vào

ngực: "Vi thần cáo từ."

"Dung Hầu Gia. " Thái Tử thấy Dung Hà đi tới cổng, gọi y lại nói: "

Xin ngươi cho Ninh Vương ba phần mặt mũi."

Dung Hà quay đầu nhìn về phía Thái Tử, thần sắc phức tạp khó phân

biệt.

"Thái Tử, thứ Ninh Vương muốn là tính mệnh của phu nhân tại hạ."

Nói xong câu đó, y không quay đầu lại nhanh chân đi khỏi Đông cung,

thái độ quyết tuyệt, cứ như sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn nơi này một
cái nào nữa.

Đáy lòng Thái Tử Phi hơi lạnh, nở nụ cười khổ, cuối cùng Thái Tử đã

đắc tội vị Thành An Hầu kia. Nàng ta đứng dậy mờ mịt nhìn Thái Tử, lặng
yên thi lễ với hắn, lui ra ngoài. Hắn là một nam nhân tốt lại mềm lòng,
nàng ta là một nữ nhân coi trọng lợi ích, nàng ta không hiểu được nhân hậu
của Thái Tử, cứ như Thái Tử càng ngày càng không thích thế lực hiện tại
của nàng ta.

Cũng không biết hai người bọn họ là ai sai.

"Bệ hạ. " Tay Vương Đức nâng phất trần đi vào Nội Điện: "Thành An

Hầu cầu kiến."

Vân Khánh Đế tựa trên ngự tháp mở mắt ra, phất tay ra hiệu cho cung

nữ đấm chân lui ra, giọng nói có chút suy yếu lười nhác: "Hắn là vì án Họa
nha đầu bị hạ độc mà đến sao?"

Vương Đức vùi đầu thấp hơn: "Nô tài không biết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.