CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1339

"Vì sao Ta phải mặc quần áo đẹp cho hắn xem?" Tạ Uyển Dụ cười

nhạt, "Ta cảm thấy thế này rất tốt."

"Nương nương." Một tiểu thái giám nức nở khóc chạy vào, quỳ gối

trước mặt nàng, "Tạ đại lang quân, đi rồi."

Tạ Uyển Dụ run rẩy, hai gò má trắng bệch, thế nhưng không hề chảy

một giọt nước mắt nào, nàng sờ hai má khô ráo của mình, run rẩy nói: "Ta
đã biết, lui ra đi."

"Nương nương, xin hãy nén bi thương." Thái giám lấy tay áo lau nước

mắt trên mặt, che mặt lui ra ngoài.

Lắng nghe tiếng khóc thút thít vọng lên trong phòng, Tạ Uyển Dụ lạnh

lùng nói: "Khóc cái gì? Có cái gì mà khóc, không được phép khóc."

"Nương nương!" Cung nữ hồi môn của Tạ Uyển Dụ quỳ trước mặt của

nàng, "Ngài chớ nên như vậy, nếu ngài thấy đau lòng thì cứ khóc đi."

Tạ Uyển Dụ chậm rãi lắc đầu: "Có cái gì để khóc, muốn trách chỉ

trách..."

Muốn trách thì trách bản thân chúng ta gieo gió gặt bảo, sai một ly, đi

một dặm cho nên mới rơi vào kết cục này.

Nàng quay đầu nhìn bóng mình trong gương, giọng khàn khàn cười,

"Hôm nay Ta mặc bộ đồ này, xem ra rất hợp tình hợp cảnh."

Chống tay lên bàn đứng dậy, làn váy màu xám lướt qua chân ghế,

giống như một cái bóng dài không thể xua đi được, cái bóng đổ lên trên đầu
cung nữ hồi môn.

Tạ Uyển Dụ bước ra khỏi cửa, nghe thấy có tiếng cười và tiếng ca của

cô gái nào đó từ xa vọng lại, cảnh tượng rộn rã tựa như tiên cảnh nhân gian,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.