CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 150

Ban Hoài quay đầu nhìn người tới: "Dung Bá gia."

Dung Hà hành lễ vãn bối với Ban Hoài, quay đầu nói với hầu bàn: "

Xếp lại bản vẽ, đưa cho Ban Hầu gia."

"Như vậy thì làm sao được, bức họa này đã được Dung Bá gia chọn kĩ,

làm sao ta có thể đoạt của ngươi." Ban Boài mặc dù tuổi tác lớn hơn Dung
Hà, phẩm cấp cũng cao hơn Dung Hà, nhưng lại không muốn chiếm tiện
nghi của tiểu bối.

"Hầu Gia khách khí rồi. " Dung Hà lại lần nữa hành lễ vãn bối:"Bức

họa này có thể khiến người ta hiểu nội dung, đã là duyên phận của nó, nếu
ngài vẫn từ chối không nhận, đó chính là xem thường vãn bối."

Luận miệng lưỡi, mười người như Ban Hoài đều thua Dung Hà, cuối

cùng Ban Hoài vẫn đem bức họa này thu về. Tốt xấu ông còn biết mình
không nên nhận không ý tốt của người, nên quyết định hào phóng mời vãn
bối tuổi trẻ, hiểu lễ nghi một bữa cơm, đi Vọng Nguyệt Lâu đắc nhất trong
Kinh Thành.

Dung Hà không chỉ không có ghét bỏ ông là một Hầu Gia nhàn rỗi,

ngược lại trên đường đi vô cùng tôn trọng ông, điều này khiến ấn tượng của
Ban Hoài đối với y một Bá gia trẻ tuổi tài giỏi rất hài lòng, cuối cùng độ
thiện cảm hợp khẩu vị của ông, còn nhi tử ông lại thuộc cấp độ cặn bã.

Tùy tùng hầu bàn ở Vọng Nguyệt Lâu có quen biết với Ban Hoài, nhìn

thấy ông thì nhiệt tình chào hỏi hai người lên trên lầu ngồi.

Lúc Ban Hoài lên cầu thang, còn nói với hầu bàn dẫn đường: " Ta nhớ

hình như thê tử ngươi sắp sinh con rồi?"

"Hồi Hầu Gia, nương tử nhà ta đã sinh, đáng tiếc là một nha đầu."

Trên mặt hầu bàn không mang chút vui vẻ: "Cực khổ ngài hỏi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.