CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 157

"Đa tạ." Dung Hà dùng đũa bạc kẹp một miếng bỏ vào miệng, bánh

ngọt hương vị rất nhạt, còn mang theo nhàn nhạt hương trà cùng... Hương
cỏ xanh mùa xuân tràn ngập, loại vị này Dung Hà không biết hình dung thế
nào, nhưng hương vị rất ngon.

"Ăn thật ngon. " Dung Hà uống một ngụm trà, lau khóe miệng: " Tay

nghề đầu bếp quý phủ thực sự tinh xảo."

Ban Họa nhìn trong mâm còn thừa lại bốn khối, dùng đũa chọn lấy

một khối, lại đẩy dĩa đến trước mặt Dung Hà: "Thích thì ăn nhiều một
chút."

Dung Hà nhìn ra đáy mắt Ban Họa có chút không nỡ, sau đó cầm đũa

từ từ hưởng thụ nuốt vào ba khối điểm tâm.

Tâm tình Ban Họa rất phức tạp, thứ mình thích được người khác ăn rất

vui vẻ, nhưng điểm tâm cung ứng một tháng của mình, cứ như vậy để
người ta ăn hết bốn khối, nàng cảm thấy tim mình có chút đau.

Nàng sờ cằm, chẳng lẽ đây chính là thoại bản* trong miêu tả "Dù đau

vẫn hạnh phúc"?

Thoại bản:một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời

Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường
dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này:

Dung Hà ở Tĩnh Đình Hầu phủ chờ đợi ròng rã hơn một canh giờ, lúc

trở lại phủ của mình, trên mặt còn cười đấy.

"Bá gia, hôm nay ngài gặp chuyện gì tốt sao?" Gã sai vặt cận thân của

y bước lên bưng theo nước nóng cho y rửa tay rửa mặt: "Tiểu nhân đã lâu
chưa thấy người vui vẻ như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.