CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 173

Dung Hà cảm thấy không ngon như lần trước. Ăn hai khối xong, Dung Hà
buông đũa xuống, quay đầu tiếp tục xem sách.

Sáng sớm hôm sau, Ban Hằng đã tỉnh từ sớm, hắn hết tìm đông kiếm

tây, tìm mấy thứ đáng tiền nhưng lại không có chỗ bỏ vào bao cát ngụy
trang. May mắn gần đây mỗi ngày tỷ hắn đều giày vò, hắn cảm thấy rốt cục
mình có thể một hơi khiêng hai bao cát thật to này lên núi.

Hiện tại khiêng bao cát một lần, có thể khiến say này khiêng được

nhiều bao hơn, hắn chịu được!

"Quận Chúa, sáng hôm nay Thế Tử tới hỏi nhiều lần ngài dậy chưa. "

Như Ý hầu hạ Ban Họa rửa mặt, có chút buồn cười nói: " Có muốn nô tỳ
phái người nói cho Thế Tử một tiếng không?"

"Không cần." Ban Họa lau sạch sẽ: "Tính tình của hắn cũng nên mài

dũa một chút rồi."

"Vâng." Như Ý cười đồng ý, để nha hoàn khác đem nước đi: "Hôm

nay người muốn chải tóc kiểu gì?"

" Hôm nay ta muốn ra cửa, đêm nay phải cùng phụ thân ở lại biệt

trang, ngươi và Cát Tường giúp ta dọn dẹp một chút." Ban Họa ngồi vào
trước gương đồng, xem mặt mình kĩ càng trong gương. Thời tiết vào thu,
hoa điền giữa trán vẫn tô lại thành màu hồng là tốt nhất.

Dùng xong cơm trưa, Ban Hoài lấy lí do dẫn nữ nhi đến biệt trang

chơi đùa chỉ huy Ban Họa và Ban Hằng ra cửa.

Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, lúc đi đường tắt ngang một tiệm may,

không hẹn mà gặp nam nhân đang ra khỏi cửa.

Nam nhân này dáng dấp mười phần xuất chúng, thân thể như ngọc, cả

người mặc áo gấm, một đầu tóc xanh dùng ngọc quan buộc lại, đã đoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.