CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 223

Ban Họa liếc mắt nhìn hắn, lập tức hắn im miệng không nói thêm gì

nữa.

Hai tỷ đệ nhanh chóng đến cửa tiệm, nghe thấy tiếng khóc của một nữ

nhân và một đứa bé, cách đó không xa một đại hán vừa đánh vừa mắng nữ
nhân, nữ nhân cẩn thận từng li từng tí che chở nữ nhi trong ngực, tất cả
nắm đấm của nam nhân đều rơi trên thân nàng ấy.

"Có chuyện gì vậy?" Ban Họa nhíu mày, trong mắt tràn đầy chán ghét.

"Quý nhân ngài đừng tức giận, tiểu nhân sẽ đi đuổi bọn họ. " Hầu bàn

trong tiệm thấy thế, liền muốn dẫn người đuổi ba người này đi.

"Đợi chút nữa. " Ban Họa gọi hầu bàn lại: "Hắn ta là một Đại lão gia

lại khi dễ nữ nhân và tiểu hài, nhưng không ai quản sao?"

"Quý nhân ngài có chỗ không biết, một nhà ba người này, thê tử hắn

không sinh được nhi tử, người nhà mẹ đẻ còn thường xuyên đến nhà
Vương đồ tể làm tiền, eo nữ nhân này chỗ nào dài thẳng. " Hầu bàn lắc đầu:
"Chúng tiểu nhân đuổi họ đi, sẽ không ảnh hưởng nhã hứng của ngài."

Vế trước không quan tâm nam nhân cũng không sao, người nhà mẹ đẻ

cũng không có tiền đồ như thế, nữ nhân này đời này cứ như vậy sao.

Ban Họa nhìn tên đồ tể hung thần ác sát khi thấy hầu bàn, lập tức cúi

đầu khom lưng không dám chửi rủa, cũng không biết hầu bàn nói gì với
hắn ta, hắn nhìn về phía Ban Họa, cũng không dám nhìn tiếp, mà xoay
người kéo nữ nhân trên đất lên.

Nữ nhân cũng không dám phản kháng, nắm tay nữ nhi khóc sướt

mướt, mặc cho trượng phu kéo đi.

Ban Họa mua cho Ban Hằng cây quạt rồi, thì phát hiện trên mặt Ban

Hằng vậy mà không có bao nhiêu vui sướng, không hiểu hỏi: "Sao thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.